Nhà quê – Tamar Lê
Một trong những từ tiếng Việt mà tôi yêu quý là “nhà quê”, nhưng không hiểu sao nó thường được dùng để chê những người nông dân sống ở các làng quê hẻo lánh Việt Nam.
Khi về Việt Nam một thời gian ngắn, vào một ngày nắng nóng và nơi tốt nhất để trốn nóng là Saigon Centre nổi tiếng, một khu phức hợp mua sắm hiện đại trên đường Lê Lợi … nơi đây chỉ giới siêu giàu mới có khả năng mua sắm.
Khi tôi đang đứng trước cổng ra vào, một bà khoảng 60 tuổi, ăn mặc kiểu ‘nhà quê’, với chiếc nón lá, đến nói chuyện với tôi:
– Đây là một nơi tuyệt đẹp. Chắc phải là rất hấp dẫn bên trong.
– Mời chị vào trong xem thử. (Tôi đã nở một nụ cười thân thiện với bà ấy)
– Tôi rất sợ khi vào đó. Những người như tôi sẽ bị đuổi đi. (nói nhưng vẫn tò mò nhìn vào trong)
– chổ này mở cửa cho công chúng. Bất kỳ ai cũng có thể vào đó. Nếu bà thích, tôi giúp bà đi xem bân trong.
Với một chút miễn cưỡng, can đảm và tò mò, bà ấy rụt rè bước bên tôi vào Saigon Centre.
Tôi đưa bà ấy đến các cửa hàng khác nhau, chỉ cách cho bà sử dụng thang cuốn lên các tầng khác nhau, và giới thiệu bà với vài nhân viên an ninh khi gặp. Trong đôi mắt ‘nhà quê’ của bà, họ là cảnh sát sẵn sàng tống bà vào tù.
Một số người nhìn chằm chằm và mỉm cười về phía chúng tôi khi chúng tôi đi ngang qua: Thật kỳ lạ khi họ nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc lịch sư đang đi mua sắm với một người phụ nữ nhà quê, không phải trong một ngôi làng mà ở khu phức hợp mua sắm hiện đại nhất Việt Nam ..
Sau 30 phút đi bộ với bà lên xuống nhiều tầng trong Saigon Centre, tôi phải nói lời tạm biệt vì QH đang đợi tôi tại Highland Coffee ở tầng ground.
Tôi được bạn bè cảnh báo cẩn thận với người nhà quê vì có thể bị cướp.
Thực sự tôi không mất một xu nào, ngược lại còn kiếm được một trải nghiệm rất xứng đáng và nụ cười hạnh phúc từ một người phụ nữ nhà quê. Bà ‘nhà quê’ này ở Cần Thơ, đến thăm con gái đang học tại Đại học Sư Phạm Sài Gòn. Ngày này con gái bà bặn thi, nên bà ‘liều’ lên phố Saigon xem ra sao.